skip to main |
skip to sidebar
2 ngày kinh hoàng
Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thành phố, chung quanh là những cánh rừng
hoang vu ít người lui tới. Vì có công việc phải đi xa và không có bà con
thân thuộc ở gần nên anh đã nhờ tôi đến trông chừng vài ngày. Căn nhà
này được xây vào khoảng năm 1998 nằm trên một ngọn đồi gần West Union
Ohio.
Tôi đến đó trời đã sụp tối. Khi vừa vào nhà là bạn tôi đã gọi
về căn dặn tôi phải làm gì trong những ngày anh ta vắng mặt...
Vừa nói chuyện xong gác điện thoại xuống, tôi nghe có tiếng
cọc cọc nhỏ như tiếng gõ cửa. Có lẽ là cô hàng xóm ở cách đây gần một
cây số, vì tôi nghe người bạn nói rằng cô ta thường đi đến từng nhà để
nói chuyện ngẫu nên tôi nghĩ như vậy. Nhưng khi mở cửa tôi không thấy
ai, chắc là tiếng của những con thú rừng quanh đây hay là những con chim
làm tổ trên cây lâu lâu nó lấy cái mỏ mổ vào thân cây và gây ra tiếng
cọc cọc; tôi nghĩ vậy rồi đóng cửa lại.:drool: Sau đó có tiếng gõ cọc
cọc ba lần như vậy, khi mở cửa ra tôi lại không thấy ai. Có lúc tôi khép
hờ cửa chừa khoảng một gang tay và núp ở đằng sau cánh cửa xem có ai
đến gõ không, tiếng gõ cửa lại đến nhưng không có ai gõ, hình như tiếng
cọc cọc đó phát ra từ cánh cửa. Lúc đó tôi không có sợ mà chỉ cảm thấy
hơi lạ thôi. Rồi không còn để ý đến cái tiếng cọc cọc đó nữa, tôi ngồi
trên ghế sa lông mở tivi lên xem chương trình khoa học thì bỗng dưng,
lúc đó đúng mười giờ hai phút, cái máy hâm đồ ăn trong bếp tự động mở
lên. Tôi vội đứng dậy, lúc này trong bụng hơi lo vì sợ có người khác
đang ở trong nhà với mình; tôi nhìn xung quanh nhà bếp xem xét không
thấy ai nên tôi đến cái máy hâm đồ ăn bấm cái nút clear rồi trở ra phòng
khách xem tivi tiếp. Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay cho đến
khi tôi nghe một tiếng còi hụ lớn khủng khiếp đánh thức dậy. Khi mở mắt
ra tôi thấy xung quanh mình tối om mặc dù tôi nhớ khi đi ngủ cái tivi
còn mở, và bên cạnh đó còn có cây đèn màu vàng mà tôi đã mở lên từ khi
mới bước vào nhà. Nhưng tiếng còi hụ đã ngưng khi tôi vừa tỉnh dậy. Bây
giờ, mọi thứ đều tối thui làm tôi cũng hơi giật mình một chút nhưng vì
vẫn còn buồn ngủ nên ráng mò từng bước vào phòng mà bạn tôi đã dành
riêng cho tôi. Khi dò dẫm từng bước vào phòng ngủ, tôi đi ngang qua một
cái đồng hồ bằng điện tử treo trên tường, lúc đó tôi thấy đồng hồ chỉ
1:15 am. :beat_brick:
Ngày hôm sau mọi chuyện đều diễn ra bình thường và tối đó tôi
đã đánh một giấc cho đến sáng. Nhưng ngày thứ ba, đúng 3:12 chiều, tôi
vừa về (tôi ra ngoài để làm những công việc mà bạn tôi đã nhờ) tới nhà
tiếng cọc cọc lại trỗi lên. Tôi cố gắng không để ý đến nó cho đến khi
chịu hết nổi, tôi mở cửa ra và lấy cục đá chận nó lại lúc đó tiếng cọc
cọc mới chịu ngưng. Ðến 5 hay 6 giờ khi cánh cửa bỗng dưng tự động đóng
cái rầm một cái và tiếng cọc cọc lại vang lên. Tôi không thể chịu đựng
được cái tiếng này nữa nên bỏ đi ra ngoài tìm một nhà hàng ở gần vùng đó
để ăn cho đã đời.
Khi trở về thì đã 8 giờ đêm, tôi không còn nghe gì nữa, cái
tiếng cọc cọc hình như đã ngưng rồi, có lẽ nó đang nghĩ giải lao. Khoảng
10:O2 cái máy hâm đồ ăn lại tự động mở lên. Tôi xuống nhà bếp tắt cái
máy rồi suy nghĩ không biết cái máy này có để giờ tự động không, hễ cứ
10:02 là nó mở lên.
Khoảng 12 giờ khuya là giờ kinh hoàng nhất. Trước tiên là
những cây đèn trong nhà bỗng dưng tắt hết một lượt. Rồi kế tiếp là tiếng
cọc cọc vang lên không những ở nơi cánh cửa mà nó còn vang lên chung
quanh nhà nữa. Ồ! Lúc đó tôi sợ run lên nên vội nhấc điện thoại lên gọi
cảnh sát và gọi luôn cả người hàng xóm. Tôi nói với người hàng xóm của
tôi rằng có cái gì đó ở ngoài nhà của thằng bạn, nó đã làm tôi sợ muốn
chết. Người hàng xóm nói với tôi rằng ông ta sẽ đến nhưng phải mất 20
phút. Trong khi tôi đang nói chuyện với người hàng xóm thì tiếng cọc cọc
đó từ từ lớn dần đến nỗi người đầu dây bên kia cũng có thể nghe được.
Tiếng động đó thay đổi liên hồi giống như có nhiều người đang đứng ở
ngoài đánh mạnh vào tường. Những tiếng rầm rầm có khi thay đổi nhịp và
lâu lâu nó ngừng lại một vài giây. Còn những cây đèn và đồ điện ở trong
nhà cứ tự động mở và tắt. Tôi mở đèn lên vào nhà bếp lấy một con dao và
ngồi ở dưới sàn nhà bếp đợi cảnh sát và người hàng xóm của tôi đến. Ngay
lúc đó máy hâm đồ ăn lại mở lên, rồi đến tivi, và ngọn đèn ở phòng
khách tất cả cùng bật lên một lượt, ngay lúc này tim tôi đập thình thịch
mặc dù ngày xưa không bao giờ tin vào ma quỷ nhưng bây giờ tôi cũng
phải run sợ dưới những sự kiện lạ lùng này. Khoảng 15 phút sau tôi thấy
ánh đèn xe bên ngoài có lẽ là cảnh sát cho nên đi thẳng đến cánh cửa
chính và cầm cái nắm cửa từ từ mở ra. Khi mở cửa ra, tiếng động chợt
ngưng hẳn, nhưng đèn trong nhà vẫn còn chớp tắt. Lúc đó tôi thấy ông
cảnh sát đang đi đến, ông ta mới hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, và tôi kể
hết mọi sự cho ông ta biết. Sau khi nghe xong, ông ta nhìn tôi với cặp
mắt kỳ quặc rồi đi xung quanh nhà xem xét.
Sau vài phút người bạn hàng xóm của tôi lái xe đến, trên tay
còn cầm một cây súng. Ông cảnh sát thấy vậy mới nói rằng "không cần đến
nó đâu"... Rồi ông cảnh sát hỏi tôi tại sao lại ở đây? Tôi đến đây để
làm gì v.v.... Tôi kể vắn tắc câu chuyện là người bạn đi xa nhờ tôi đến
đây coi chừng nhà dùm. Khi tôi vừa mới dứt lời thì tất cả đèn trong nhà
đều chớp một cái rồi tắt trong nhà trở thành tối om. Lúc đó những tiếng
động lại bắt đầu trỗi dậy và tiếng còi hụ lạ lùng vang lên từ trong khu
rừng gần bên. Ông cảnh sát cũng hơi giật mình vì những tiếng động quái
lạ đó vì vậy ông nói với tôi nên đi theo ông vào thành phố. Tôi không
cần suy nghĩ gì thêm đi đến đóng sầm cái cửa lại và cũng không thèm khóa
vội đi theo ông cảnh sát. Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho người
bạn và kể hết cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy
ngày nay. Sau khi nghe xong anh mới nói với tôi rằng anh ta cũng nghe
những tiếng cọc cọc như vậy ngoài những tiếng cọc cọc đó ra không còn
chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa, cái máy hâm đồ cũng không có tự động mở lên.
Tối hôm đó anh ta trở về, tôi cùng anh ta về căn nhà đó. Anh ta mở khóa
nhưng không đẩy cửa vào được nên hai đứa tôi phải dùng sức phá cánh cửa
cho nó sập xuống. Sau khi cánh cửa sập xuống chúng tôi đều hết sức kinh
ngạc vì những cái ghế, cái bàn... kể cả cái máy hâm đồ... đều nằm ngay
phía sau cánh cửa.
Khi thấy cảnh tượng này anh ta không dám ở đó thêm một ngày
nào nữa nên vội dọn đồ đạc ra khỏi nhà và đề bảng bán. Nhưng đến bây giờ
căn nhà đó vẫn chưa có ai mua.:goodluck: