“Xin lỗi…cô có làm sao không???
Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy.
“không sao mà anh… lỗi cũng do em đi không chú ý... làm đổ hết đồ của anh rùi”
...chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán… thở phào... ban đầu anh rất sợ
là cô sẽ làm to chuyện. Bởi 1 lẽ những tiểu thư sang trọng luôn đi liền
với chữ kiêu kì đỏng đảnh. Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh
diễn ra h
oàn toàn trái ngược nhau...
Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi… anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén
đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà… với ánh mắt khó chịu của tay
quản lý đang nhìn anh từ phía sau…Thu dọn đống đổ vỡ xong... anh nhanh
chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình…
Đặt cốc nước trắng xuống... anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng:
“Xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé”
...Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rùi quay vào quầy đợi lấy đồ
uống cho cô gái...bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô. Có lẽ cô
gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên.
Suốt
khoảng thời gian ngồi, cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai… có một cái
gì đó từ anh làm cô bị cuốn hút, một cảm xúc khó tả, liệu đó có phải là
tình yêu.
Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại, cô
đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng
số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán rồi bước ra cửa nhưng
không quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không.
Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn, khẽ mở
mẩu giấy cô viết để với lời nhắn: ”mình làm quen nhé…số đt của em đây
nt cho em nhé”
Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây”
Nghĩ vẫn vở thoáng qua rồi anh tiếp tục công việc của mình…
1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay
lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin
không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn…
“Hay là anh í có người iêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại ko iêu nổi một người như anh...”
Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ… vẫn giữ trong mình nung nấu quyết
tâm làm quen với chàng trai đã làm trái tim cô rung động.
Bước
vào quán, trái tim cô lại rung rinh lên, vẫn khuôn mặt đấy dáng người
đấy… nhưng anh ít cười, khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng…
Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai...
Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô…
Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô
ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh:
“Tiền này là dành cho nhà hàng, còn mẩu giấy này là dành cho anh.”
Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh
ra cửa để cố che đi sự ngượng ngùng của mình… và tiếp tục chờ đợi những
tin nhắn hay những cuộc gọi của chàng trai…
Vẫn những tin nhắn những
cuộc gọi điện... cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi...nhưng không
có số điện thoại nào liên quan tới anh... cô tỏ ra vẻ bực tức… nản chí…
suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người yêu hơn là kiêu lạnh lùng...
bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương
đối lạnh lùng vô cảm…
“Lần cuối nhé, quyết định như vậy đi“ tự
nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với anh lần thứ 3. Lần
này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao...
Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau
Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh….
Anh luống cuống nói: ”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa”
“Không! Hôm nay em không uống nước...em chỉ định hỏi anh cái này thôi…”
Chàng trai gãi đầu: ”Có chuyện gì vậy cô”
“Em trẻ hơn anh mà... đừng gọi em là cô... trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi”
“Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé”
“ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy chiếc xe ga đắt tiền đi theo...
Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường... rồi hỏi cô gái
“Mình uống nước ở đây được không ”
Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự...rồi miễn cưỡng bước vào quán...Bởi lẽ người như
cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu
thư như cô…
“Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??”
“Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc không?
“À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..”
“Thế à…..mà sao anh không nhắn tin cho em…em chỉ muốn làm quen thôi
mà... không có ý gì đâu... nếu sợ người yêu anh giận thì thôi ko sao đâu
“
“...không..không phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh không có ý gì đâu”
“Làm quen thôi mà... đâu có gì quan trọng đâu anh…vậy anh đọc số đi em lưu được không?”
Chàng trai tỏ vẻ luống cuống... anh ấp úng mãi không nói lên được lời
“Sao vậy anh... không thể cho em số được à??
“không phải vậy..tại a..n..h…
“Sao vậy anh cứ nói đừng ngại..”
“..à ..anh không dùng điện thoại…”
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên... bởi thời đại như này thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó.
Chàng trai không nói gì…lẳng lặng đứng dậy… ra thanh toán... tiền nước… rồi quay lại nói với cô gái:
“Anh có việc bận lên anh về trước nhé..!"
Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường…
Hôm sau... tan ca chàng trai lại bắt cô gái đứng trước cửa quán…và lại
là lời mời đi uống nước. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô
rủ anh tới lại là những quán nước ven đường. Những cuộc nói chuyện ban
đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng...bởi anh không biết bắt đầu những câu chuyện
như nào để kể cho một người như cô nghe… Người bắt đầu mọi chuyện luôn
là cô
anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô…
Kết thúc buổi nói chuyện... cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói:
“-Anh nhận nhé…coi như là món quà làm quen”
...chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh:”
“Em lưu số em trong đấy rồi nhé..có gì gọi điện nhắn tin cho em nhé”
Về đến nhà, cô lấy máy bấm gọi vào số của anh, nhưng không có ai nhấc
máy ….2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời... cô bắt
đầu nhắn tin và đợi nhưng cũng khá lâu không thấy có tín hiệu… cô nghĩ
ngợi những điều lan man vu vơ… cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay… chỉ
đến khi bị đánh thức bằng tin nhắn từ chàng trai…tin nhắn anh gửi đến
cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu... với nội dung hết sức ngố:
“Xin loi em nhe…tai a ko quen dung dt len thao tac cham..gui tin cho em hoi lau”
Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh...
Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi... việc chọn địa điểm
được giao cho chàng trai... cô yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường
mà anh hay lui tới... cứ mỗi lần đi chơi như thế... họ thêm hiểu nhau
hơn, và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau, mỗi cuộc đi chơi
đấy... cô đều chuẩn bị một món quà cho anh…anh cảm thấy rất ngại, anh tỏ
vẻ không thích, anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người
khác…tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình, nhưng lần nào cũng
vậy,
sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn làm anh ko biết xử lý thế nào…
Mai là sinh nhật cô… Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ
tới đầu tiên là chàng trai... Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang
trọng ven hồ, nơi rất đông bạn bè và người thân của cô góp mặt. Sau lời
mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn… anh không dám, mà cũng có thể là
không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy. Từ chối thì không được,
anh không còn cách nào khác, anh không biết chuẩn bị món quà nào hợp với
cô và phù hợp với điều kiện của anh… món quà cuối cùng anh quyết định
chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn, được bọc gọn gàng trong một
chiếc hộp giấy”
Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca...
anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về, những người như anh ở nhưng nơi sang
trọng đó không hợp.
“Mặc gì bây giờ”
Chàng trai vắt óc
suy nghĩ, bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình, mong sao có một bộ nào
hợp với anh và hơp với buổi tiệc. Thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả
màu. Cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần nâu, leo
lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc. Anh cứ tưởng mình đến sớm
nhưng có lẽ là muộn hơn so với những người khác.
Anh do dự ko
biết có lên vào không nữa… đang do dự thì điện thoại rung lên. Là cuộc
gọi là của cô, cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào…Cuối cùng
anh cũng quyết định sẽ vào…vào ngồi 1 lúc có khi vào tặng quà rồi sẽ về
luôn…
Nói rồi anh đứng lại ngó nghiêng không gian xung quanh để
tìm một chỗ để xe. Và bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám
bảo vệ gửi xe:
“Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu…kiếm mấy quán ven đường mà để đi.”
Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi…kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi…
…chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng, những nới xa xỉ như này anh chưa từng đặt chân tới...
Bước vào, không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng, sang trọng…
Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó, những tiếng bàn tán của đám
bạn của cô gái, chàng trai trông lịch thiệp đầu tóc chải chuốt... với
những bộ cánh sang trọng….
Những câu nói lời nó khiến anh cảm
thấy rất bức xúc tức tối... Nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở
những nơi như này được.
“Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào
mắt con bạn mình được à, nhìn thô thế cơ mà…chắc thằng này nó lại cho
con bé bùa mê thuốc lú gì rồi…thằng này chắc toan đào mỏ đây”
Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án quay về rồi sẽ gửi qua cho cô sau.
…nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh… bước đến gần anh. Những câu nói châm biếm xem thường bắt đầu giảm bớt…
“Sao bây h anh mới đến, anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.
Đưa món quà tặng cô gái… anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh
những món quà của cô rất đắt tiền, toàn những món đồ hiệu có khi phải
bằng mấy tháng lương của anh làm thêm không đủ để mua… Nhận món quà anh
tặng cô gái vui lắm… Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với
những lời xỉa xói kinh thường rộ lên…
Một cô gái bạn của cô gái châm chọc:
“Có ai ngửi thấy mùi gì ko???”
Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào..
“Có thế mà cũng phải hỏi… mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa..”
…Lòng tự trọng như bị tổn? thươg..anh cảm thấy khó chịu….
“Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi...đừng tưởng giàu mà có thể nói này
nói nọ... hãy xem lại mình trước Khi bắt đầu nói người khác đi…”
...Không gian khán phòng đang ồn ã bỗng im bặt bới câu nói của
anh…Không nói gì thêm anh đi vội ra. Cửa vè rất đường hoàng thoải
mái…anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế… Cô gái không
kịp nói gì chạy theo anh… nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu…
buổi tiệc trở lên trầm lắng bởi 1 lẽ người chủ của buổi tiệc như người
vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu...
Những ngày sau đó
cô không liên lạc được với anh, điện thoại luôn trong tình trạng tắt
máy. Tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh
xin nghỉ nữa buổi và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với
một mẩu giấy nhỏ.
“Những gì không thuộc về anh thì nó sẽ không dành cho anh”
Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn, muốn khóc.
Những món quà cô tặng anh trước đây anh chưa từng bóc chúng ra. Những
món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng… trong đó còn kèm theo chiếc
điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen…
Mở
máy…mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc. Trong điện thoại chỉ có duy nhất những
dòng tin nhắn của cô Và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số
của cô…những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa…
“Tai sao em lai
lam quen voi mot nguoi nhu anh nhi…duoc noi chuyen voi em anh vui
lam...quang thoi gian vua qua..doi voi anh la nhung ki niem ko bao h
quen…co le anh da co tinh cam voi em roi, khong biet co phai la thich
ko..chac ko phai dau anh nghi la anh da yeu”
Đó là tin nhắn
được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô…Nhưng có lẽ tin nhắn cuối cùng
đó không bao giờ được gửi đi, bởi 1 lẽ ...anh nghèo...